Xin chào! Đây là nội dung được đọc bằng speechSynthesis, đồng bộ giữa các tab bằng BroadcastChannel.
cuộc chơi dù có muốn hay không, nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng sao. Cái món ăn không dính đến mỡ thì chẳng còn thú vị nữa!
Chương 17: Lệ Sư Huynh (1) – Đao, Kiếm và Cả Đống Căng Thẳng
Trận tỉ thí thứ hai đã chính thức bắt đầu, và Hàn Ca chỉ có thể đứng ngoài nhìn với đôi mắt sáng rực. Trận đấu này không phải là những pha múa may của lũ tân binh vô danh mà là cuộc chiến giữa cao thủ đao và kiếm. Hai người này không phải là mấy tên lính quèn mà là thần thánh trong giới giang hồ, với đao và kiếm mỗi thứ đều có thể chém đôi trời đất.
* Wow, đao và kiếm như thế này thì thôi rồi! Hàn Ca cứ nghĩ, nếu mình mà tham gia vào trận này, chắc chắn chỉ có mỗi nước chạy như một con cá mập bị đuổi, chứ chẳng dám hô to gọi lớn như mấy người đang xem.
Trận đấu càng lúc càng căng thẳng, nhưng đến phút cuối, Vương Đại Bàn đã bị thua đau. Vâng, thua đau – không phải chỉ thua đơn giản mà là thua kiểu “không thể nhấc nổi chân”. Vừa nhìn thấy cảnh đó, Hàn Ca chỉ biết thở dài, chẳng biết an ủi sao.
* Chắc Vương Đại Bàn phải uống vài li rượu giải sầu rồi – Hàn Ca thầm nghĩ. Nhưng thế vẫn chưa phải là điểm nhấn của trận đấu này.
Ngay khi cả hai phe đều căng thẳng, chuẩn bị đánh nhau tới bến thì… như một phép màu, Lệ sư huynh – cao thủ tuyệt đỉnh – bước ra với khí thế lạnh lùng, đao tỏa hàn quang khiến không khí xung quanh như băng giá ngay lập tức. Không khí như đông cứng lại, và tất cả mấy tay cao thủ khác trong sân đều như bị thôi miên bởi sức mạnh vô hình từ Lệ sư huynh.
* Lệ sư huynh! Cả hai phe đột nhiên đồng loạt hô lên tên hắn. Giống như kiểu họ đồng loạt phải làm bài tập đồng thanh vậy. Một pha đồng loạt hoàn hảo đến mức Hàn Ca suýt phun cả nước miếng ra ngoài.
Cái kiểu hô tên đồng loạt này đúng là có thể làm bất kỳ ai cảm thấy như mình đang xem một bộ phim võ hiệp dài tập. Nhưng mà nói thật, nhìn Lệ sư huynh bước ra, cảm giác như hắn có thể chém hết tất cả chỉ bằng ánh nhìn, Hàn Ca thậm chí còn hơi run.
* Có phải hắn không thích hòa bình không? Hàn Ca tự hỏi, nhưng chắc chắn sợ thì không thể hỏi.
* Lệ sư huynh ơi, cứu mạng! – ai đó trong đám đông hét lên.
Hàn Ca lúc này chỉ có thể đứng nhìn, không hiểu mình đang ở đâu, nhưng một điều là rõ, từ nay trở đi, Lệ sư huynh chính thức là thần tượng mới của cậu.
Chương 18: Lệ Sư Huynh (2) – Đao Pháp, Triệu Tử Linh và Những Câu Hỏi Không Lời Giải
Hàn Ca đang ngồi ở một góc, tay cầm bát canh, mắt chăm chú nhìn trận đấu giữa Lệ sư huynh và Triệu Tử Linh. Cứ ngỡ trận này sẽ là một cuộc đối đầu gay cấn, nhưng không ngờ, Lệ sư huynh lại áp đảo đối thủ như thể đang chơi đùa với một con gà. Đao pháp của hắn mạnh mẽ, sắc bén, mỗi nhát đao như muốn cắt đôi cả trời đất.
* Lệ sư huynh đúng là khác biệt – Hàn Ca thở dài, nghĩ thầm trong đầu. Nếu hắn mà đối đầu với Lệ sư huynh, chắc chắn chỉ có nước vác quần chạy trốn. Thế mà, ngay khi Lệ sư huynh hoàn thành một cú chém như trời giáng, Triệu Tử Linh chỉ biết hét lên một tiếng rồi ngã xuống như bóng đổ.
Tiểu Toán Bàn – người nhỏ con nhưng lanh lợi – đột nhiên tiến đến gần Hàn Ca, rồi thầm thì:
* Nghe nói Lệ sư huynh lúc đầu cũng chỉ là ký danh đệ tử, chẳng khác gì cậu đâu. Nhưng hắn đã làm nên chuyện. Hắn phá kỷ lục khảo thí và giờ sắp được vào Thất Tuyệt đường rồi đấy!
Hàn Ca ngạc nhiên:
* Thật sao? Chỉ cần phá kỷ lục là có thể vào Thất Tuyệt đường hả? Được vào trong đó chắc phải có siêu năng lực gì đó, phải không?
* Đúng vậy! – Tiểu Toán Bàn gật gù. – Hắn là tấm gương sáng cho chúng ta!
Hàn Ca nhíu mày, còn đang suy nghĩ thì một câu hỏi bỗng nảy ra trong đầu:
* Tại sao không có sư huynh nào đến xem trận tỉ thí nhỉ? – Hàn Ca vừa thắc mắc, vừa nhìn xung quanh, thấy chẳng có ai ngoài đám đệ tử tân binh như mình. Sư huynh, mấy người có vẻ bận bịu cả rồi hay sao mà không tham gia vào cái trận này, nhìn như thế là người t