Xin chào! Đây là nội dung được đọc bằng speechSynthesis, đồng bộ giữa các tab bằng BroadcastChannel.
Hàn Ca, nếu con tu luyện chăm chỉ, ba tháng nữa sẽ có phần thưởng… bạc trắng đầy tay, thuốc quý đầy túi, và thêm… hai cái bánh bao thịt!
Hàn Ca nghe đến đoạn bánh bao thịt thì mắt sáng như đèn pha:
* Vậy thì con xin khổ tu ba tháng, dù phải chích máu luyện công, ăn cỏ thay cơm cũng quyết không từ!
Vậy là, từ một kẻ giữ bình nhiều hơn giữ khí, Hàn Ca chính thức quay đầu là bờ, quyết chí tu luyện trở lại, bỏ tạm giọt dịch xanh vào góc cất kỹ.
* Giọt dịch à, chờ đó. Khi huynh giàu mạnh rồi, huynh sẽ tìm ra bí mật của đệ!
Chương 15: Tứ Niên Hậu – Khẩu Quyết Ba Tầng, Dược Vật Quý, Mặc Đại Phu… “Lạ”
Sau bốn năm khổ luyện, Hàn Ca cuối cùng cũng đạt tầng ba của khẩu quyết vô danh, nhưng lại vấp phải bình cảnh! Nghĩa là dù cậu đã cố gắng tu luyện như một người cuồng tín, thì chân khí trong cơ thể vẫn quẩn quanh mãi ở một chỗ, chẳng chịu tiến triển. Đúng là nghĩ đến đã đau đầu.
Để giải quyết vấn đề này, cậu phải tiêu hao một lượng lớn dược vật quý. Mặc dù vậy, hiệu quả thì cũng như không, chỉ khiến cậu ngày càng nghèo hơn. Nghĩ lại, Hàn Ca bắt đầu hoài nghi về liệu có phải là do khẩu quyết có vấn đề hay là do mình quá yếu đuối.
* Tôi không thể mãi dậm chân tại chỗ như thế này được, Hàn Ca tự nhủ. Tuy nhiên, cảm giác thất bại và bất lực lại đè nặng lên cậu.
Trong khi đó, Mặc đại phu vẫn luôn tỏ ra quan tâm, nhưng ánh mắt của ông ấy dạo này lại có chút kỳ lạ, như thể đang nghĩ: “Chắc thằng nhóc này lại muốn mua thêm dược vật nữa cho đỡ tốn công luyện.” Hàn Ca không biết nên cảm thấy vui hay lo lắng. Vì khi Mặc đại phu nhìn mình như vậy, cậu cứ có cảm giác mình là con gà đang chuẩn bị bị thịt.
Cuối cùng, Hàn Ca không thể chịu đựng thêm nữa, quyết định thú nhận hết với Mặc đại phu về việc tu luyện của mình không có tiến triển.
* Mặc đại phu ơi, tôi đã làm hết sức rồi mà vẫn không thể… – Hàn Ca cúi đầu, nói trong giọng điệu đầy nản chí.
Mặc đại phu chỉ im lặng, lắc đầu một cái, rồi ngồi xuống và im lặng như tượng, khiến Hàn Ca càng thêm hoang mang. Nhưng không lâu sau, ông ta đứng lên và nói:
* Ta sẽ xuống núi tìm dược tài, coi như là đi dạo chơi một chuyến. Cậu ở đây tu luyện thêm đi.
* Hả? Thật sao? Hàn Ca ngạc nhiên, không ngờ rằng sự im lặng của Mặc đại phu lại có thể là một cái bẫy tinh tế như vậy. Cậu muốn nhảy lên hỏi, “Thế là tôi phải tự làm hết mọi việc sao?” Nhưng lại sợ bị Mặc đại phu nói là lười biếng.